[Fanfic Mạnh Bà] Nhật Kí Trốn Khỏi Địa Phủ
  • Sáng sớm, Mạnh Bà Trang của ta đã nao nức đông vui, ta nhìn một màn trước mắt, không khỏi cảm thấy kì lạ, vì sao... Vì sao hôm nay lại có đông quỷ hồn đến chỗ ta như vậy chứ?
  • Ta bận rộn suốt cả một buổi sáng, cuối cùng mới được nghỉ ngơi một chút thì Hắc Bạch Vô Thường lại chạy đến chỗ ta, dẫn thêm một đội quân nữa.
  • Cuối cùng, ta nhân lúc Mạnh Diệp đang giúp đỡ phát canh ở phía sau mà chạy tới kéo ống tay áo của Bạch Vô Thường lại để hỏi cho rõ, giọng ta thốt ra mang theo phần thều thào, rõ ràng là mệt đến mức tay chân bủn rủn, không nói được thành lời mà!
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Bạch Vô Thường, ngươi nói xem đây rốt cuộc là tình hình gì đây, ờ nhân gian đang xảy ra chuyện gì hả? Sao lại lũ lượt đưa người đến đây vậy chứ?
  • Bạch Vô Thường cũng đổ mồ hôi đầy người, nhìn cơ thể ốm yếu và đôi chân không thể nhấc lên của hắn khiến ta cũng có vài phần thương cảm, vội buông ống tay áo của hắn ra, để Bạch Vô Thường có thể đứng vững được.
  • Bạch Vô Thường
    Bạch Vô Thường
    Haizz, Mạnh tỷ ơi, ta cũng hết cách rồi, cả người ta dường như muốn rả rời ra hết cả rồi đấy...
  • Ta nhìn thấy vẻ mặt dường như muốn khóc của hắn, không khỏi giật mình hốt hoảng, hôm nay hắn dường như còn muốn kiệt sức hơn cả ta vậy. Ta vội vàng sai A Miêu vào trong mang nước ra đưa cho hắn.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Nào, ngươi mau uống thêm nước vào để mau lại sức đi, rồi nhanh chóng kể ta nghe xem rốt cuộc nhân giới đã xảy ra chuyện gì vậy?
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Có phải lần này rất nghiêm trọng hay không??
  • Chỉ riêng buổi sáng này, ta đã phải tiếp hơn mấy nghìn quỷ hồn, không phải trên đó trời đã sập xuống khiến cho bọn họ toi mạng ấy chứ?
  • Bình thường số lượng quỷ hồn xếp hàng ở chỗ ta chờ qua cầu Nại Hà làm sao có chuyện lại đông đến như vậy được chứ?
  • Ta nhìn thoáng qua chỗ của Mạnh Diệp, dường như canh trong nồi vừa mới đầy, bây giờ đã vơi đi một cách đáng kể rồi, nếu như hôm nay không có Mạnh Diệp chịu ở lại chỗ ta, vậy thì một mình ta chắc chắn sẽ không thể xử lý và kiểm soát được số quỷ hồn này.
  • Quỷ hồn lên cầu Nại Hà càng lúc càng nhiều, mà số lượng quỷ hồn chống đối cũng càng lúc càng tăng lên.
  • Ta xử lý đến mức hoa mắt chóng mặt mới giao lại cho những quỷ sai và Mạnh Diệp phụ trách, ta đoán nếu ta kiên trì đứng đó hơn một cách giờ nữa, vậy thì ta chắc chắn sẽ ngã lăn đùng ra đó mà không cần phải suy nghĩ nữa đấy!
  • Lần này Địa phủ có được chiêu trò chiêu mộ khách hàng mới sao? Sao lại đông đúc như vậy cơ chứ?
  • Bạch Vô Thường giống như người vừa từ chiến trận đi ra, đôi mắt mông lung láo liêng xung quanh.
  • Bạch Vô Thường
    Bạch Vô Thường
    Mạnh tỷ, ta nói cho tỷ biết, dương gian đúng thật là xảy ra đại nạn rồi. Lần này rất nặng nề.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Lại là dịch bệnh hay sao?
  • Ta nhìn đám quỷ hồn xung quanh, không khỏi hét lên thành tiếng, quả thật với số lượng quỷ sai thế này thì chỉ còn một nguyên nhân đó chính là do dịch bệnh hay thiên tai gây nên mà thôi, cứ trung bình mấy trăm năm ta ở đây phát canh sẽ gặp phải một khoảng thời gian như thế, chuyện này cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng lần này hình như số lượng cao lên rất nhiều thì phải, chuyện này… Có lẽ là xuất hiện một loại dịch bệnh mới mà thôi.
  • Bạch Vô Thường
    Bạch Vô Thường
    Không phải. Ta nói cho tỷ nghe, trên đó có hai nước đang đánh nhau, thế nên số lượng người dân vô tội bị bọn họ làm hại là rất nhiều. Này, tỷ nhìn đi.
  • Bạch Vô Thường vừa nói vừa dùng tay chỉ đến những oan hồn xung quanh ta, quả thật trông rất đáng thương, bọn họ có lẽ đều là những người nông dân vô tội bị cướp bóc cường hào làm hại, không có cái ăn cái mặc, thế nên thân thể trước khi chết đi mới gầy gò ốm yếu như thế, thậm chí còn đang giành nhau xâu xé một miếng bánh rán, đến khi chết vẫn còn là một con ma đói, như vậy có phải quá mức đáng thương rồi hay không?
  • Ta lùi người lại mấy bước chân, không tin nổi cảnh tượng này đang xảy ra ở địa phủ, đám ma hồn quỷ hồn này sao lại giống như chưa từng được ăn no vậy? Sao lại có thể trước khi chết đi cũng có thể xâu xé nhau thế này?
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Bọn họ… Bọn họ…. Đói lắm à?
  • Ta lắp bắp nói, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy địa phủ mất trật tự đến như vậy, sức lực của đám quỷ hồn đó cũng không hề nhỏ, ta rất muốn đứng ra ngăn lại cảnh tượng này, nhưng lại phát hiện lực bất tòng tâm…
  • Bạch Vô Thường
    Bạch Vô Thường
    Đúng vậy, bọn họ đều là những oan hồn bị bỏ đói mà chết đi đó. Trên đó hiện tại cảnh tượng còn hỗn loạn hơn chỗ chúng ta rất rất nhiều lần. Mùa màng mất liên tục mấy vụ, đất đai khô cằn không thể xuống giống, lại còn bị tham ô tham nhũng, không có trợ cấp từ triều đình, giặc ở vùng biên giới thì đánh chiếm vào. Hiện tại chỉ có đủ ăn cũng là chuyện xa xỉ chứ đừng nói đến chuyện được ấm no.
  • Hừ! Lại là một tên cẩu hoàng đế chỉ biết lo nghĩ đến bản thân của mình, không lo được cho bá tánh khắp nơi. Ta thật sự không thể hiểu được, nếu như đám hoàng đế đó không thể chăm lo được cho người dân, vậy thì tại sao phải nhất định đảo chính, dẫn binh phá thành để xưng vương, đây chẳng phải là đang hại người dân bá tánh rơi vào nguy hiểm hay sao? Bọn họ chỉ nghĩ đến khi tiến lên một bước làm vua sẽ được sung sướng như thế nào, tuy nhiên lại không thể nghĩ sâu hơn đến chuyện sẽ chăm lo cho bá tánh, chỉ biết lo cho mỗi bản thân mình, thật đúng là rất đáng trách mà!
  • Bạch Vô Thường
    Bạch Vô Thường
    Tỷ nhìn xem, bọn bên kia đều là những oan hồn khi chết đi vẫn không được lành lặn, còn bên kia nữa, đó chính là những kẻ bị bắt phải tòng quân ra chiến trận, sau đó lại chết ở chốn sa trường, không được gặp thể tử và hài tử, ôi, quả thật trông rất đáng thương.
  • Ta thì thầm, không để ý đến những kẻ đó nữa, dù sao nhiệm vụ của ta cũng chỉ là phát canh để cho những oan hồn này đi đầu thai chứ không phải ngồi đó để thay đổi sinh lão bệnh tử của bọn họ, mà cho dù ta có muốn thay đổi số phận của bọn họ thì cũng là chuyện không thể nào trở thành hiện thực được, dù sao thì ta cũng chỉ là một Mạnh Bà nhỏ bé bên cầu Nại Hà này, mấy chuyện vĩ đại đó không cần đến ta phải xen vào, hơn nữa những chuyện này đều được ghi lại trong sổ sách cả rồi, ta làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi được, có đúng không? Vậy nên ta cũng chỉ có thể tiếp tục làm tròn trách nhiệm và bổn phận của mình. Hi vọng những kẻ này sau khi đi đầu thai sẽ được sinh ra ở một nơi khác, không chịu cảnh khổ đau xé da xé thịt thế nữa.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Âu cũng là số kiếp của bọn họ, có trách thì chỉ trách phước đức mà trước kia bọn họ tích được không đủ nhiều mà thôi, dù sao thì cũng đã đến đây rồi, cứ canh theo quy luật từ trước đến nay mà để bọn họ đi đầu thai, bắt đầu lại một cuộc sống mới mà thôi, có đúng hay không?
  • Bạch Vô Thường
    Bạch Vô Thường
    Mấy hôm nay ở các điện của Diêm Vương và các Vương Gia đều đang rất bận rộn xử lí tội trạng hay tra xét nhân quả của các quỷ hồn này, ta cũng chẳng được nghỉ ngơi phút nào, Mạnh tỷ, tỷ cũng phải cố gắng nhé, chúng ta đều phải cố gắng để hoàn thành công việc này mà thôi.
  • Vừa nghe đến câu này của hắn, ta không khỏi giận dữ, trời ạ, hắn ta cố gắng còn nhận được lợi ích chứ còn Mạnh Bà ta cho dù có cố gắng đến thế nào cũng không thể thay đổi được chuyện gì cả, thậm chí còn mệt mỏi thêm mà thôi, giá như lão Diêm Vương đó còn chút nhân tính cuối cùng thì sẽ không để ta tiếp tục làm việc không công như thế rồi. Có trách thì trách ta của trước kia quá ngây thơ mới để lão ấy đưa ta về nơi này. Thế nhưng Hắc Bạch Vô Thường cũng xem như là thân tín của Diêm Vương, thế nên ta cũng không thể nào làm liều mà nói như thế trước mặt hắn, cho dù giao tình của ta và Hắc Bạch Vô Thường cũng rất lớn nhưng chắc chắn sẽ không để mức hắn có thể vì ta mà bỏ qua chuyện này đâu. Thế nên bây giờ cho dù trong lòng ta có vô vàn oán than cũng không thể nào dám nói ra, chỉ sợ đến lúc đó chút hồn vía còn sót lại của ta cũng bị ngài ấy cho một cước rồi biến mất ngay tức khắc mà thôi. Mạnh tỷ ta cũng không phải là kẻ chính nhân quân tử gì, thế nên dĩ nhiên ta cũng sợ sẽ bị hồn phi phách tán mà. Ta ở trước mặt Bạch Vô Thường cười cười xua tay với hắn, tỏ vẻ hào sảng.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Ối trời ơi, sao ngươi lại nói vậy, Mạnh Bà ta chắc chắn phải hết lòng dốc sức vì địa phủ này, ta ăn ở đây, mặc ở đây, lại còn nhận lương của Diêm Vương, thế nên phải hết lòng hết dạ đối xử thật đàng hoàng với chức vụ của mình chứ. Này nhé, ta chính là một lệ quỷ rất có nguyên tắc và cũng rất kính nghiệp đấy, thế nên chuyện này ngươi tất nhiên sẽ không cần phải nghĩ đến, ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình mà!
  • Ta vừa nhắc đến lương thì giữa hai răng ta đã kích hoạt một cơ chế nghiến kèn kẹt, oán hận tràn ngập trong mắt, thế nhưng ta chẳng biết từ bao giờ ta lại có thể vừa oán hận vừa vui vẻ thế kia, giống như những chuyện này hoàn toàn không có một chút nào liên quan đến ta cả.
  • Bạch Vô Thường cũng đã là quỷ sai nhiều năm có quan hệ thân thiết với ta, thế nên hoàn toàn hiểu được chút suy nghĩ đó của ta, vậy nên chỉ tiến lên một bước để an ủi ta.
  • Bạch Vô Thường
    Bạch Vô Thường
    Mạnh tỷ, tỷ an tâm, nếu lần này tỷ làm tốt, ta sẽ thay tỷ cầu xin với Phán Quan tiên sinh ghi vào sổ sách, để Diêm Vương có thể nhìn thấy mà tăng lương thưởng cho tỷ, tỷ cứ an tâm nhé, chuyện này cứ giao cho bọn ta.
  • Ta nghe Bạch Vô Thường nói xong, quả thật ít nhiều cũng có một chút mong đợi, nhưng lần này ta cũng đã không còn giống với trước kia, dĩ nhiên không thể tin lời vẽ của bọn họ như thế được, nếu bây giờ ta tin lão Diêm Vương đó sẽ nhìn thấy mà tăng lương cho ta, vậy thì đó chắc chắn sẽ là trò cười cho đám quỷ hồn ở chốn địa phủ này, cũng sẽ là chuyện để cho người trong tam giới mang ra làm thú vui tiêu khiển mà.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Vậy thì ta nhất định sẽ dốc lòng, đa tạ ngươi trước nhé, đợi đến khi thành công, ta nhất định sẽ trả công đàng hoàng cho đệ, không để đệ chịu thiệt thòi vì ta đâu.
  • Bạch Vô Thường
    Bạch Vô Thường
    Ôi, Mạnh tỷ đừng nói vậy, chúng ta đã cùng nhau làm việc ở đây bao lâu rồi, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ nhặt này ta cũng không nói đỡ được cho tỷ hay sao? Nếu thật sự như vậy thì làm sao ta còn dám đứng ở đó mà nói chuyện xa vời, sau này cũng sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn Mạnh tỷ cả.
  • Ta cười ha hả, những lời này ta đều không cảm thấy có gì chướng tai, nhưng chắc chắn nó sẽ không thể nào trở thành sự thật được, chỉ cười trừ để xua đi không khí đang căng thẳng lúc này.
  • Bọn ta đứng đó trò chuyện thêm được một lúc thì cũng có công việc riêng cần phải làm, thế nên chỉ đành tạm biệt lẫn nhau rồi ai về chỗ của người đó. Hắn vẫn phải đi dẫn hồn, ta vẫn còn nồi canh đang nấu ở Mạnh Bà Trang nên cũng đành quay đầu trở lại mà thôi.
  • Lúc ta quay về đã nhìn thấy Mạnh Diệp vẫn đang loay hoay phát canh, dáng người nhỏ nhắn của nàng ấy đứng cạnh chiếc nồi lớn như thế lại càng thêm nhỏ bé hơn.
  • Kì thực Mạnh Diệp rất gầy, dáng người của nàng ấy so với những kẻ đói khát ở đây quả thật cũng không khác biệt gì mấy.
14
Chương 13